Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Cháu bé 4 tuổi khó được đi học vì cảnh… "người đẻ, người nuôi"







Và tình trạng này sẽ còn kéo dài những năm sau đó, nếu những giấy má tùy thân vẫn không đến được với Thiên Ân.
Câu chuyện tưởng như sẽ chẳng thể xảy ra ở Thủ đô Hà Nội nhưng lại đang là bài toán khó giải cho những người can dự.
Sau khi thoát khỏi “động quỷ” và trở về trong vòng tay của người nhà, nỗi nhớ con luôn đeo bám chị Nguyễn Thị Út (SN 1987, xã Đại Yên, Chương Mỹ, Hà Nội). Lật giở từng giấy má liên tưởng tới con từ giấy khai sinh bản chính, bản sao cho tới hộ khẩu gia đình có tên Thiên Ân, chị Út xót xa. 27 tuổi, một lần sẩy, một lần sinh và hai lần chị Út phải chứng kiến chồng “lên xe hoa” cùng người nữ giới khác mặc dù hai vợ chồng chị mới ly thân. Chị Út phải sống tựa mẹ đẻ.


Chị Nguyễn Thị Út hiện tại vẫn sống nương vào mẹ đẻ.
Do cảnh ngộ khó khăn lại phải nuôi con một mình trong cảnh không công ăn việc làm, mọi hoài sinh hoạt đều phụ thuộc vào mẹ đẻ là bà Nguyễn Thị Ngập nên tháng 12/2010, chị Út đành “nhắm mắt đưa chân” cho bé Thiên Ân cho vợ chồng anh Vũ Văn Chung (SN 1979, Đồng Quang, Quốc Oai), lấy nhau hơn 10 năm nhưng chưa có mụn con nào, để họ nuôi dưỡng.
Hơn hai năm rồi, chị Út không được ẵm bồng con trong tay, cũng chẳng có tấm hình nào của con để chị có thể hàng ngày mang ra ngắm cho vơi đi nỗi nhớ ấy.
“Vì sốt ruột muốn có tiền chuộc con, tôi đã rơi vào bẫy của những kẻ buôn bán người sang Trung Quốc với mức lương quyến rũ họ đưa ra là 25 triệu/tháng. May mắn thoát khỏi “động quỷ” tôi lại đối diện với cảnh ngộ; Chỉ còn thời gian ngắn nữa cháu Thiên Ân phải làm thủ tục đi học mẫu giáo. Gia đình tôi ngỏ ý muốn xin cháu về để tiếp tục nuôi dưỡng, bù đắp lại những sai lầm tôi đã gây ra cho con, nhưng lại vấp phải sự phản đối của gia đình nhà anh Chung” , chị Út tâm tư.
Trong thâm tâm, chị Út luôn mong muốn điều thần tình thứ hai sẽ xảy đến với mình, đó là đón được bé Thiên Ân về để mẹ con sớm khuya quây quần bên nhau. Dẫu giờ đây tình cảnh của chị cũng không được cải thiện là mấy so với hơn hai năm về trước.
Ở một nơi khác, tại xã Đồng Quang (Quốc Oai, Hà Nội), nơi đó bé Thiên Ân (SN 2009) – con trai đẻ của chị Út đang lớn lên từng ngày. Nhưng bé ở đó chỉ mang tính chất “tạm bợ”. Đến tuổi đi học nhưng Thiên Ân lại rất khó được “danh chính môn thuận” tới trường. Bởi lẽ, chẳng có giấy tờ gì chứng nhận bé là công dân của xã Đồng Quang. Mọi người xung quanh chỉ quen gọi bé là cu Hòa, nên khi có người hỏi thăm bé Thiên Ân, quờ quạng đều ngỡ ngàng rồi họ lắc đầu vì ở đây chẳng có ai tên như thế.


Bé Thiên Ân và "mẹ nuôi" là chị Nguyễn Thị Hiền.
Chị Nguyễn Thị Hiền (người ngày nay bé Thiên Ân đang gọi là mẹ) tỏ bày: “Khi đón cháu Ân về nuôi, gia đình có đi làm thủ tục nhận con nuôi cho cháu. Nhưng về mặt hành chính bị “mắc” ở chỗ chồng chị Út là anh Dân. Anh Dân không nhận đó là con mình nên không kí vào thủ tục cho nhận con nuôi. Giấy tờ có giá trị nhất bảo đảm quyền nuôi con mà vợ chồng tôi có được chỉ là bản cam kết viết tay giữa chị Út và vợ chồng tôi, có xác nhận đóng dấu của xã Đồng Quang”.
Nói đoạn, chị Hiền bật khóc khi nghĩ tới bé Thiên Ân đã tới tuổi đi học nhưng chị lại không lo được giấy tờ cho con tới trường như chúng bạn.
“Nếu tình trạng người một nơi, giấy má một nơi như giờ kéo dài thì mỗi năm chúng tôi lại phải viết một lá đơn miêu tả lý do mình không có giấy má của cháu thì bé Thiên Ân mới được đi học. Nhưng đó chỉ là việc trước mắt, còn lâu dài, bé cũng phải có chứng minh rồi việc cấp học bạ…”, nét mặt chị Hiền găng tay hơn khi nhắc tới tương lai của “con”.
Mang theo câu chuyện “kì lạ” giữa lòng Thủ đô gặp anh Đặng Quốc Trung (Trưởng Công an xã Đại Yên) chúng tôi được biết: “Trường hợp của cháu Lê Nguyễn Phúc Thiên Ân đã làm “đau đầu” chính quyền trong thời kì dài cũng vì việc giấy tờ, thủ tục giữa hai bên. Nhưng vì anh Dân, chồng chị Út, trên cơ sở pháp lý vẫn là bố của đứa bé, không kí vào thủ tục cho nhận con nuôi nên UBND xã Đại Yên không có đủ hồ sơ nên việc cho nhận con nuôi không được công nhận”.
Và câu chuyện đi học của bé Thiên Ân vẫn là bài toán chưa có lời giải trước cảnh “người đẻ, người nuôi” khi cả hai gia đình chưa tìm được tiếng nói chung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét